Khi bản nhạc chạm vào khung cuối, mới chợt giật mình đêm trăng cũng hữu hạn. Khúc tấu thưa dần, nhẹ như cơn gió, kéo thêm chút thời gian ở lại với trăng, với nhạc, với hương của một đêm hội chưa nỡ tàn.
"Trăng thêu bóng thỏ lên rèm nhung,
Khảm bạc nốt ngân, khung cuối cùng."