Gió cứ hiu hiu, trà lặng vào tâm trí. Lúc ấy, thanh âm tan thành sương, hương mịn hơn cả nhung, làm lòng người chẳng rõ đâu là thực, đâu là mộng - chỉ còn thấy mình lửng lơ trong một cõi lung linh, thần kỳ.
"Âm tan, sắc ngả, mộng tràn ý Chợt thấy tay cầm... mười sáu trăng."
"Âm tan, sắc ngả, mộng tràn ý
Chợt thấy tay cầm... mười sáu trăng."